Bài đăng 8.2007 trên Blog Yahoo 360

Hai từ này thoạt nhìn thì đối lập, nhưng khoảng cách của nó vô cùng mong manh.
Trong cuộc đời con người, thường người ta không dám tự nhận mình chơi đẹp mà cần người khác nhận xét xem mình chơi đẹp hay không.
Chơi bẩn - chả ai tự cho rằng mình chơi bẩn cả, ai cũng muốn né tránh điều này. Họ sợ, họ sợ xã hội và loài người nhận xét họ như thế, và thường thì loại người này luôn lo cho mình trước, tự cho mình là tinh khôn, đặt lợi ích của mình lên trên nhất, chơi một cách so đo tính toán. Và thường thì những đứa chơi bẩn luôn sợ sự thật, một khi sự thật được phơi bày, cũng giống như ánh sáng chiếu rọi mọi điều tối tăm thì bộ mặt thật của kẻ chơi bẩn mới lộ ra.
Tuy nhiên, kẻ chơi bẩn không phải thường chưa hẳn là những kẻ xấu cần loại trừ, chưa hẳn là loại người gặp nó thì phải đánh chết cha nó. Trong một vài trường hợp, chỉ cần một gáo nước sẽ rửa sạch mọi vết nhơ và như thế họ lại được sống chung với bạn bè và xã hội.
Con người sống chẳng thể thiếu bạn bè xung quanh, ấy là điều tất nhiên. Và như thế thì theo thời gian những người có cách chơi bẩn sẽ phải nhận ra rằng "bao giờ sự thật cũng tồn tại". Nhưng khổ cái là cái bẩn nó đã ăn sâu vào máu rồi thì khó mà tẩy rửa.
Ví như một kẻ ăn cắp vặt, từ nhỏ thưở ấu thơ lấy kẹo giấu, thiếu niên lấy trộm quả đào quả mận, thanh niên ăn cắp gà cắp trứng, lớn lên ăn cắp tiền, lấy đồ, nói xấu,.... Nó giống như một chu trình của sự phát triển, nếu không tự bản thân nó nhận ra điều lẽ phải thì cứ thế mà lún sâu.
Kẻ chơi bẩn trước sau gì cũng gặp quả báo, và những người thân của họ chắc chắn sẽ phòng thủ họ, chỉ là họ chưa bắt tận tay, day tận mặt nên chưa có thể khẳng định và loại trừ.
Thói đời người tốt, kẻ xấu, kẻ ác và cả người tà , người ta đều có lập trường riêng vì thế , cũng như câu " ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" ai cùng loại thì họ chơi được, thậm chí chơi khăng khít với nhau. Người tốt chơi thân với người tốt, và kẻ thù họ là người xấu, người xấu chơi với người xấu, kẻ thù họ là người tốt, nhưng hai phái tốt xấu luôn kính trọng nhau. Kẻ ác và người tà cũng vậy, ác là sẵn sàng làm điều ác, và theo hướng tối tăm, người tà thì biết làm điều ác lẫn điều tốt, có khả năng tự độc ác hoặc vô cùng thánh thiện để đạt mục đích.
Thế giới này thuộc về người tà, biết điều xấu nhưng không làm, sống hết mình với chiến hữu và làm điều mình thích. Mình thuộc loại người này. Người chơi bẩn thì chẳng chơi được với loại người nào cả. Họ càng không nhận được sự kính trọng mà chỉ nhận được sự khinh bỉ khi bị lộ diện. Sự kính phục giữa con người với nhau chỉ xuất hiện khi có sự thành thật theo lí tưởng của họ.
Tôi kính phục cả những kẻ làm điều xấu, thần tượng của tôi trước sau và có lẽ cả đời chỉ có 2 người Hồ Chí Minh và Hitler.
Suy nghĩ theo dòng tư tưởng hoài cuối cùng chả nói lên được điều gì cả thế này. Thôi thì nghĩ lại chuyện mình đi cho nhẹ đầu. Mình có những mối quan hệ tốt, cũng có những mối quan hệ chắc chắn và lâu dài, bởi vì mình chơi đẹp. Mình chơi với họ xuất phát từ trái tim từ tất cả những gì thuộc con người mình, vì thế họ kính, họ đáp lại.
Năm học lớp 9, khi một đứa con gái lớp mình hỏi " mình thấy bạn cũng đoàng hoàng lắm- con nhà giáo viên, sao bạn lại chơi với toàn bọn giang hồ chửi thề quậy phá, bọn đó còn đánh cả thầy cô nữa chứ ... " mình đã trả lời rằng " bọn nó có cách chơi mà bọn học trò ngoan đạo đức kia không có". Khi nó hỏi cái đó là cái gì thì mình không trả lời được.
Đến năm 11 thì mình cho rằng " tại vì bọn nó tốt với mình như mình tốt với nó". Đến bây giờ thì mình lại phải trả lời lại " bọn nó thoáng và sòng phẳng khi chơi chung" - nghĩ kĩ ra thì cũng chỉ có 2 vấn đề : "thoáng" về tính cách, và "sòng phẳng" về kinh tế , thế là chơi được- đều có thể trở thành tri kỉ được . Mẹ mình đã nói với mình rất nhiều " chơi với bạn giữ quan hệ vừa phải là tốt nhất" . Mẹ ạ, con có lẽ phải học cả đời về cách đối xử với loài người của mẹ, mẹ nhạy cảm với tính cách và con người quá, mẹ nói về ai như thế nào là trúng phóc. Mẹ là một người phụ nữ gần như hoàn hảo mà bà con xóm giềng cũng như họ hàng nể phục, ai cũng gọi mẹ là "Cô giáo Hiền" cả. Lúc trước khi chưa lớn, con chỉ tâm sự với mẹ, và ít tiếp xúc với bố chỉ bởi vì bố nóng và độc đoán quá, đã có lúc con chả quan tâm gì đến bố. Nhưng dần dần theo năm tháng, con biết rằng bố cũng đáng phục và đáng học hỏi như mẹ vậy. Bố có con mắt nhìn xa trông rộng, mọi chuyện quyết định của mọi người đều nhờ bố góp ý cả, khi bố lấy tiền nhà đi giúp đỡ anh em ruột của bố mà giấu mẹ, bố biết lỗi nhìn mà tội. Bố cũng có những điều không thể nói với ai và mình bố phải gánh chịu. Phù, chuyện đời và chuyện vợ chồng còn biết bao nhiêu khó khăn và khúc mắc, có những điều có giải thích cả đời cũng không có người hiểu. Điều quan trọng là chấp nhận những điều nhỏ đó mà vì cái chung và cái tốt đẹp nhất. Bố tâm lý thật, bố nói về phụ nữ y hệt quan điểm của mình, nhưng con thì nói một giọng cao ngạo hơn cơ " con gái là động vật ngu và khó bảo, chẳng bao giờ nhận lỗi dù biết là có lỗi, và cũng chẳng bao giờ nhận sửa sai cả, tầm nhìn gần và ấu trĩ " tất nhiên là trừ mẹ và bạn bè + em gái mình . Hê hê. Con trai và đàn ông luôn để mở cửa sổ kiến thức, họ có thể sửa đổi những điều mà họ nhận thấy rằng mình sai. Mình có những mối quan hệ, mà mình đã dày công vun đắp cũng như hy sinh để có những mối quan hệ đó. Những mối quan hệ bạn bè anh em mà mình gắn bó trong thời gian rất dài. Những bạn bè cũ hiện vẫn liên lạc và thân thiết, cấp 3 và nhiều mối quan hệ xã hội khác. Nhận biết một mối quan hệ không phải dựa vào 1 , 2 người mà phải dựa vào tập thể để quyết định.
Chính vì thế mình luôn mở rộng quan hệ dạng bạn của mình là bạn của bạn mình, bất cứ khi thân với ai, mình đều giới thiệu cho chúng nó chơi với nhau, từ đó sẽ có rằng buộc và đánh giá nhau một cách chính xác nhất.
Tuyệt Tình , Phòng 710 , KTX Đại học Công Nghiệp TpHCM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét